Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 47
Hiệp nghị 30 ngày làm gay
Chương thứ 47
”Có thể đến đằng kia nói chuyện một lát không?”
La Tử Tuệ nói.
Vương Nghiễm Ninh cảm thấy y và La Tử Tuệ hiện
giờ không có cái gì để nói. Nhưng y vẫn cười cười: ”Được ah’.”
Tuy nói ra đằng kia, nhưng thật ra cũng không đi
xa. Chẳng qua bọn họ đi đến ngõ hẻm bên cạnh nhà hàng.
”Không nghĩ tới, cậu cũng đến đây.” La Tử
Tuệ nói, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của mình. Tóc của cô nàng xoã trên vai,
đuôi tóc uốn gợn sóng, quyến rũ đến mê người.
”Khó có cơ hội này, nên nhân dịp tụ họp với bạn
bè cùng lớp.” Vương Nghiễm Ninh nói, không rõ dụng ý của La Tử Tuệ đến tột cùng
là gì.
”Tôi hiện tại cùng với Trác Hỉ Minh quen nhau.”
La Tử Tuệ đột nhiên chuyển đề tài.
Vương Nghiễm Ninh suy nghĩ một chút, liền nhớ đến
thiên tài ngành kế toán của đại học F –– Trác Hỉ Minh.
Kia đúng là một người đàn ông tài giỏi.
Nhưng mà liên quan gì tới y chứ? Vương Nghiễm
Ninh tự nhận, mình và La Tử Tuệ không có thân thiết đến mức cần phải biết rõ
tình trạng của nhau đến trình độ này.
”Trác Hỉ Minh đối với tôi rất tốt, rất quan tâm
tôi. Mặc dù không đủ lãng mạn, nhưng rất chu đáo.” Vẻ mặt La Tử Tuệ có chút cảm
khái, ”Trước kia, tôi đã nghĩ rất ngây thơ. Một lòng muốn ở cùng với người mình
yêu. Nhưng cho đến khi chân chính ở cùng nhau.. tôi mới phát hiện. Nếu như trái
tim của đối phương không đặt ở trên người mình. Cho dù có miễn cưỡng thế nào đi
nữa, cũng không thể nào vui vẻ..”
La Tử Tuệ nhìn Vương Nghiễm Ninh nói rất chậm
rãi: ”Cậu nhất định không thể ngờ, tôi đã nói chia tay với Trương Linh Dật vào
năm đó.”
Vương Nghiễm Ninh không có trả lời, trên thực tế,
y chưa từng hỏi Trương Linh Dật về chuyện của hắn và La Tử Tuệ.
Đó là một vết sẹo trong lòng y, nếu như không cần
thiết.. y cũng không chủ động đi vạch trần.
La Tử Tuệ thấy Vương Nghiễm Ninh không nói lời
nào. Cô nhẹ nhàng cười, tự giễu mình một tiếng nói: ”Cậu và cậu ta thật rất giống
nhau. Có vẻ ở cùng nhau rất tốt, nhưng trên thực tế.. cái gì cũng không chịu
nói ra. Cái gì cũng tự đoán, đúng là đáng đời.”
Đáng đời các ngươi năm đó không thể ở bên nhau..
Vẻ mặt Vương Nghiễm Ninh hơi động một chút,
nhưng y không biết phải nói gì.
La Tử Tuệ nhìn về phía trước, giống như nhớ lại
chuyện gì đó nói: ”Tôi và Linh Dật chỉ hẹn hò đúng một tháng, nhưng trong một
tháng chúng tôi chỉ gặp nhau có ba lần. Thời gian đáng lẽ phải yêu nhau
say đắm thì trong lòng cậu ấy chỉ nghĩ về cậu! Không ngừng đi tìm cậu!”
”Tôi không biết năm đó hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao cậu ấy lại đột nhiên trở nên quan tâm cậu đến như vậy? Nhưng sau đó tôi đã hiểu được một chuyện —— Thì ra trong lòng Trương Linh Dật, mức độ quan trọng của tôi vốn không đuổi kịp cậu. Rất buồn cười sao?” Năm đó, cô đúng là cảm thấy rất mỉa mai. Nhưng hiện giờ đã là chuyện của quá khứ. La Tử Tuệ phát hiện mình đã có thể bình tĩnh nhớ lại chuyện đó, thậm chí còn cười trừ.
”Có một lần tôi cùng cậu ấy ăn cơm, phát hiện di
động của cậu ấy vẫn để hình cậu. Tôi muốn đổi lại thành hình của mình. Nhưng kết
quả, cậu ta vô cùng khẩn trương, đoạt điện thoại trở về, không cho phép tôi đổi
màn hình di động.” La Tử Tuệ hồi tưởng lại một màn kia, trong lòng bất giác có
chút chua xót. Cô cười khổ nói: ”Vương Nghiễm Ninh, tôi nhớ được màn hình di động
của cậu cũng là hình của Trương Linh Dật.”
Vương Nghiễm Ninh hiện giờ cảm xúc phập phồng,
nhưng ngoài mặt vẫn không nói đúng sai.
La Tử Tuệ thấy mình đã nói một hồi lâu, Vương
Nghiễm Ninh một chút phản ứng cũng không có. Cô nàng bất đắc dĩ cúi đầu cười
nói: ”Thật ra tôi chỉ muốn cảm ơn cậu, đã cho tôi nhìn rõ vị trí của mình trong
lòng Trương Linh Dật.”
Vương Nghiễm Ninh rốt cuộc cảm thấy nếu như mình
không nói gì, dường như rất không có phong độ, y cười nhẹ: ”Cảm ơn cậu đã nói
cho tôi biết những điều này.”
Suy nghĩ một chút lại nói: ”Chúc cậu hạnh phúc.”
”Cảm ơn, đây là điều tôi nên có được.” La Tử Tuệ
nói, quyết định rời đi, buông tha cho người mình yêu, không phải vì hạnh phúc
lâu dài của mình sao?
Cô thấy Vương Nghiễm Ninh không có ý định nói
quá nhiều với mình, liền thức thời dừng lại. Sau đó nói lời tạm biệt.
Sau khi La Tử Tuệ đi, Vương Nghiễm Ninh lâm vào
trạng thái im lặng rất lâu.
Mặc dù Trương Linh Dật đã nói yêu y, cũng nói rằng
yêu y từ rất lâu rồi.
Nhưng trong lòng Vương Nghiễm Ninh vẫn cảm thấy
mình mới là người yêu hắn trước. Bốn năm dài đằng đẳng, cô đơn cùng nhung nhớ
làm cho y không có cách nào dễ dàng quên được. Cho dù Trương Linh Dật luôn chăm
sóc lấy lòng y. Nhưng nội tâm của y thuỷ chung vẫn còn vướng mắc, oán trách
Trương Linh Dật năm đó bức ra quá bình thản. Làm y trở thành một người không có
đường lui, đáng chê cười.
Nhưng những lời nói kia của La Tử Tuệ, y cho đến
bây giờ không hề biết Trương Linh Dật…
Thì ra.. thì ra khi đó hắn cũng giống như mình..
đã yêu đối phương? Hắn cũng vì vậy đã đau khổ vì mình rời đi?..
Hắn cũng không hề thoải mái như vậy, cũng giống
như mình, hãm sâu vào trong đó sao?
Vương Nghiễm Ninh đột nhiên cảm thấy ngực mình
hơi nhói lên, có cái gì đó ở bên trong đang cổ vũ, muốn từ trái tim của y bước
ra ngoài.
Trương Linh Dật thật vất vả thoát khỏi đám bạn học
của mình đi ra ngoài. Đang suy tính gọi điện thoại hỏi Vương Nghiễm Ninh ở đâu.
Thì lại nhận được tin nhắn của y.
”Tôi đang ở bên cạnh hồ Nguyệt Lượng, cậu mau tới
đây, thuận tiện mang xẻng sắt tới nữa!”
Trương Linh Dật không hiểu lý do, nhưng nếu thụ
thụ đã lên tiếng. Dĩ nhiên hắn phải tuân theo, cho nên hắn liền đi đến cửa hàng
thể thao, mua một cái xẻng sắt. Chạy như bay đến hồ Nguyệt Lượng.
Hồ Nguyệt Lượng hôm nay có không ít người. Rất
nhiều cựu sinh viên của đại học F đã chạy đến nơi này hồi tưởng lại tuổi
thanh xuân. Vì thế, Trương Linh Dật tìm một hồi mới tìm thấy Vương Nghiễm Ninh.
”Thụ thụ!” Trương Linh Dật hướng về phía Vương
Nghiễm Ninh phất tay, đem cái xẻng sắt giơ ở trước mặt y, ”Chúng ta định làm gì
vậy?”
Vương Nghiễm Ninh chỉ chỉ cái cây ở bên cạnh
nói: ”Đào đồ ah’!”
Y trên mặt rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong
lòng có chút khẩn trương.
Trương Linh Dật lúc này mới chú ý tới gốc cây ở
bên cạnh Vương Nghiễm Ninh, đó là cây Ficus. Bên hồ Nguỵêt Lượng chỉ có một cây
Ficus duy nhất. Hắn lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ lại, bọn họ vào năm đó đã
cùng nhau chôn bí mật ở đây.
Năm đó bọn họ hăng hái bừng bừng dựa theo bản
danh sách hướng dẫn để làm gay. Cũng đã chôn bí mật của mình ở nơi này. Hẹn sau
khi tốt nghiệp sẽ đào lên. Nhưng bởi vì đột nhiên Vương Nghiễm Ninh rời đi.
Trương Linh Dật cũng đem chuỵên này ném đến sau ót.
Hiện tại cuối cùng cũng nghĩ tới..
Nhưng Trương Linh Dật có chút không đuổi kịp được
suy nghĩ của Vương Nghiễm Ninh. Vào lúc đó, tâm trạng của bọn họ khi làm chuyện
này chỉ xem đây là một trò chơi. Trương Linh Dật cũng không cảm thấy Vương Nghiễm
Ninh thật sự đã chôn chuyện quan trọng bí mật gì xuống đó. Hiện tại lại trịnh
trọng, muốn đào lên là vì nguyên nhân gì?
Hơn nữa năm đó mình đã chôn…
Trí nhớ cường đại của Trương Linh Dật rất nhanh
nhớ đến nội dung mình đã chôn xuống đất năm đó. Trong lòng nhất thời xấu hổ 囧囧.
“Đào đi!” Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật ngẩn người, trực
tiếp phát ra hiệu lệnh.
Dù sao đó cũng đã là chuyện cũ, nếu thụ thụ đã
lên tiếng.. dĩ nhiên mình phải tuân theo ah’!
Cho nên siêu cấp đẹp trai Trương Linh Dật liền cầm
lấy xẻng nhỏ, đứng ở cây Ficus bắt đầu đào đất.
Bên hồ có rất nhiều người rãnh rỗi đi dạo, nên
không ít người đi ngang thấy một màn kinh hãi như vậy —— bọn họ đang làm gì đó?
Chẳng lẽ muốn đào trộm cây? Không nghĩ tới người trẻ tuổi, dáng vẻ đường đường
như vậy lại là kẻ không có tố chất, một tên trộm cây!
Hơn nữa còn ban ngày ban mặt, trước cái nhìn
chòng chọc của bàn dân thiên hạ nữa!! Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ[1]!
[1] Thế phong nhật hạ, nhân tâm bất cổ: thời bây
giờ đạo đức đều suy tàn, con người không còn chất phát như xưa.
Mọi người đều khinh bỉ.
Trương Linh Dật chăm chú đào đất, hoàn toàn
không biết hình tượng của mình trong mắt của người đi đường đã biến thành phần
tử cặn bã. Vì nghiêm túc đào, nên hắn nhanh chóng đã đào được một hộp chocolate
bằng sắt của nhãn hiệu nào đó. Bởi vì đã khá lâu, cộng thêm bùn đất ẩm ướt. Nên
cái hộp đã có nhiều vết rỉ sét, thảm thương đến không nỡ nhìn.
Trương Linh Dật cầm cái hộp kia, vẻ mặt ghét bỏ
nhìn Vương Nghiễm Ninh nói: ”Thụ thụ, bây giờ mở ra sao?”
Vương Nghiễm Ninh thấy có không ít người qua lại,
nói: ”Một chút nữa hẳn mở ra.”
Trương Linh Dật không có ý kiến, trong lòng hắn
cảm thấy.. những người đi đường này rất kỳ lạ. Bọn họ luôn dùng ánh mắt theo
dõi hắn. Thật khiến cho người ta rất không thoải mái!
Trương Linh Dật lái xe chở Vương Nghiễm Ninh trở
về nhà. Vì trên tay hắn vẫn còn dính một chút bùn, nên hắn đi vào phòng rửa
tay. Chờ đến khi Trương Linh Dật rửa tay xong đi ra ngoài. Vương Nghiễm Ninh đã
lau sạch sẽ cái hộp, đặt nó trên bàn trong phòng khách. Y cũng ngồi ở ghế salon
chờ hắn.
Trương Linh Dật thấy vẻ mặt Vương Nghiễm Ninh
nghiêm túc, hắn vì thế cũng bị lây nhiễm một chút cảm xúc khẩn trương. Hắn đi tới,
ngồi bên cạnh y.
”Trương Linh Dật.” Vương Nghiễm Ninh nhìn hắn nói, ”Cậu đưa di động
của cậu cho tôi.”
”A?” Trương Linh Dật không hiểu gì, nhưng vẫn đưa di động cho Vương
Nghiễm Ninh.
Vương Nghiễm Ninh tiếp nhận điện thoại di động,
chính là cái di động của bốn năm trước kia. Nhưng vì năm tháng mài mòn, nên nó
đã có chút cũ. Những góc cạnh của di động cũng đã tróc không ít nước
sơn. Y nhấn phím, màn hình sáng lên, quả nhiên vẫn là tấm hình y ra vẻ lãnh khốc
nghiêm túc. Điện thoại di động có thiết lập mật khẩu, Vương Nghiễm Ninh không
chút do dự nhấn ngày sinh nhật của mình. Không ngoài dự liệu, màn hình khoá được
mở ra.
”Thụ thụ, em đang nhìn cái gì vậy?” Trương Linh Dật thấy Vương Nghiễm
Ninh nhìn di động của mình, sắc mặt thay đổi vài lần, hắn có chút không hiểu nguyên
do.
Vương Nghiễm Ninh ra vẻ thoải mái nhún vai, đưa
di động lại cho Trương Linh Dật nói: ”Không có gì, cậu đem cái hộp mở ra đi.”
Trương Linh Dật theo lời y mở cái hộp ra, bởi vì
rỉ sét khá nhiều, nên Trương Linh Dật mất không ít khí lực. Thật vất vả mở được
cái hộp, trên bàn cũng rơi không ít rỉ sét.
May là bên trong hộp không rỉ sét, vẫn rất sạch
sẽ.
Hai tờ giấy chồng lên nhau, lẳng lặng nằm yên
bên dưới đáy hộp. Bởi vì trải qua một thời gian dài, trang giấy thoạt nhìn đã
có chút vàng ố.
Mặc dù trong lòng hai người đã có chuẩn bị.
Nhưng chân chính đến lúc nhìn hai mẩu giấy, trong lòng bọn họ vẫn không nhịn được
có chút khẩn trương.
”Xem đi.” Vương Nghiễm Ninh ra vẻ bình tĩnh, cầm lấy một tờ trong
đó, cố gắng ổn định tay của mình che giấu sự run rẩy.
Trang giấy từ từ được mở ra, mặt chữ rồng bay
phượng múa trên mẫu giấy ố vàng viết một câu ——
Thật ra đêm hôm đó ở Hạ Môn, tôi cứng lên không
phải bởi vì xem AV mà là vì.. có thụ thụ ở bên cạnh.
Trương Linh Dật: "..."
Vương Nghiễm Ninh: "..."
”Hắc hắc.” Trương Linh Dật vò đầu cười khúc khích, trên mặt có chút
phiến hồng. ”Thụ thụ.. sau này anh mới suy nghĩ cẩn thận. Thật ra khi đó anh đã
yêu em.”
Vương Nghiễm Ninh tâm tình rất phức tạp, đúng là
có vui vẻ. Nhưng sự vui vẻ này lại xen lẫn cảm giác nói không nên lời khiến cho
y 囧.
Trương Linh Dật, cậu thật sự là kẻ ngốc, thêm mấy
lần nữa cũng không có sao đâu..
”Tốt rồi, để anh xem của em.” Trương Linh Dật vô cùng tò mò, cầm lấy
tờ giấy còn dư kia, vừa khẩn trương vừa gấp rút mở ra.
Chữ viết của Vương Nghiễm Ninh so với Trương
Linh Dật đẹp hơn nhiều, trên mẩu giấy cũng được viết một câu ——
Nếu như cậu là một cô gái thì thật tốt, tôi có
thể quang minh chính đại yêu cậu..
Trương Linh Dật nhìn câu nói kia, sửng sốt một
chút. Lúng ta lúng túng nhìn về phía Vương Nghiễm Ninh hỏi: ”Thụ thụ, câu này của
em có ý gì vậy?”
Gương mặt Vương Nghiễm Ninh đã đỏ hết lên,
nhưng y vẫn hắng giọng, nhìn Trương Linh Dật chậm rãi nói: ”Trương Linh Dật,
em.. yêu anh.”
Dừng một chút lại bổ sung: ”Từ bốn năm trước.. vào
thời điểm đó.. em đã yêu anh.”
Đôi mắt của Trương Linh Dật bất ngờ mở to, không
thể tin lời mình vừa nghe được hiện giờ.
Nhưng khoé miệng hắn không thể khống chế cong
lên, nở thành một nụ cười.
”Thụ thụ, em nói thật sao?”
______________________
Comments
Post a Comment