Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 5

Hiệp nghị 30 ngày làm gay


Chương thứ 5

Làm gay ngày thứ 2.

[  Cùng nhau chạy bộ rèn luyện thân thể, chơi bóng   ]

Hôm nay thời tiết thật khô ráo đầy sảng khoái, Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật mặc một bộ đồ thể dục thân thiết gặp nhau.

”Cậu thấy chúng ta ngu ngốc chạy một vòng quanh trường như vậy thật sự có thể làm cho người khác tin chúng ta là một đôi?” Vương Nghiễm Ninh tỏ vẻ có chút hoài nghi.

”Không thì sao giờ?” Trương Linh Dật nháy mắt mấy cái, ”Hay là cậu muốn tớ nắm tay chạy một vòng quanh trường?”

Vương Nghiễm Ninh nghĩ một hồi, thật nghiêm túc chà xát hai tay nói : "Chúng ta vẫn là cứ như vậy chạy đi!"

Vì thế con đường bao quanh trường đại học lại lần nữa xuất hiện một màn lịch sử.


Hai hot boy Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cùng nhau chạy bộ, khoảng cách còn đặc biệt gần.

Đáng tiếc buổi sáng người qua lại không nhiều lắm, ngẫu nhiên có mấy người chưa tỉnh ngủ đều tưởng mình hoa mắt, lập tức vươn tay dụi mắt, chờ khi họ tỉnh táo lại Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật cũng đã chạy xa.

Con đường này vẫn luôn là lựa chọn của những người thích chạy bộ, trên cơ bản hai người chạy nửa giờ là có thể xong.

Nhưng hai đại hot boy chạy bộ lâu như vậy cảm thấy có chút buồn chán trống rỗng, vì thế cả hai bắt đầu cùng nhau một câu lại một câu, tán gẫu mấy chuyện thường ngày.

Trương Linh Dật dùng ánh mắt tao nhã quét mắt qua Vương Nghiễm Ninh một cái nói: ”Nhìn cậu cánh tay không có cơ bắp, liệu có thể chạy một vòng con đường này sao?”  

Đây là khiêu khích, quả thực là chí mạng khiêu khích.

Vương Nghiễm Ninh ánh mắt sắt như dao nhìn: ”Biến, lão tử có bốn khối cơ bụng!”

”Mới có bốn khối a ~ ~" Trương Linh Dật giả bộ vô ý kéo áo thể dục lên trước mặt Vương Nghiễm Ninh phẩy phẩy, ”Tớ có sáu khối cơ bụng đó nha ~~ haizz.. nếu cơ bụng có thể chia được tớ nhất định sẽ chia cho cậu một khối! Như vậy cậu đã đủ sức ngang bằng với tớ rồi.”

Nói đến cái này Trương Linh Dật còn có chút ảo não. Hắn và Vương Nghiễm Ninh cạnh tranh lâu dài như vậy, nhưng vẫn luôn khó tranh cao thấp. Nếu ngày đó sớm biết, hắn nhất định sẽ cùng y so số cơ bụng. Như vậy không phải hắn sớm cao ngạo trở thành hot boy đứng đầu ở trường đại học F sao. Đáng tiếc đến bây giờ mới biết cơ bụng của Vương Nghiễm Ninh ít hơn hắn hai khối thì đã muộn rồi.

Vương Nghiễm Ninh thật sự bị Trương Linh Dật chọc tức, hai mắt bắn ra lửa nói: ”Cơ bụng là cái gì? Có thể ăn sao? Là đàn ông phải dựa vào thực lực nói chuyện!”

”Ai, thụ thụ, cưng đừng thẹn thùng mà giận dữ đi ah’~~  làm thụ thì cơ bụng so với công ít hơn hai khối là điều hợp tình hợp lý!” Trương Linh Dật gần hai ngày nay tìm được một thú vui, mỗi lần hắn nhắc đến chuyện công thụ đều có thể chọc Vương Nghiễm Ninh tức đến xù lông.

Mỗi lần nhìn đến kẻ thù oan gia của hắn tức đến phát điên, Trương Linh Dật cảm thấy nhân sinh thật sự đẹp biết bao nhiêu!

”Hừ, vậy thì chúng ta chạy đua thử đi, xem ai là người chạy trước. Nếu cậu thua phải đem vị trí công nhường lại!” Vương Nghiễm Ninh thở phì phì nói, ”Một hai ba, bắt đầu!” Dứt lời y liền chạy thật nhanh về phía trước.

”Khốn kiếp! Cậu sao lại có thể tự tiện quyết định.” Trương Linh Dật bị Vương Nghiễm Ninh chạy trước một chút không kịp chuẩn bị liền nhanh chóng đuổi theo.   

Hai người đều giống nhau, đều là vận động viên, có thể nói tám lạng nửa cân. Nhưng Trương Linh Dật lại là đội viên của đội điền kinh, chạy bộ có phần chiếm ưu thế hơn Vương Nghiễm Ninh, đội viên đội bóng rổ một chút. 

Bất quá hắn không muốn ngay lập tức vượt qua mặt Vương Nghiễm Ninh, trận đấu này thể lực phải ngang nhau mới thú vị.

Vì thế hắn cố ý chạy theo Vương Nghiễm Ninh một đoạn, lúc thì chạy chậm hơn, lúc lại lập tức vượt mặt y. Nhìn Vương Nghiễm Ninh nghẹn một hơi cố gắng tăng tốc độ làm cho tâm hình hắn vô cùng tốt.

”Thụ thụ, nếu ông trời đã định em ném đồng xu hình cúc hoa, thì em nên chấp nhận thiên ý đi. Em là thụ được rồi, sao lại phí sức đấu cùng lão thiên làm gì?~"

”Hừ~ " Vương Nghiễn Ninh lười biếng nhìn hắn

”Thụ thụ cậu yên tâm đi, tớ là một người rất quân tử, sau khi hiệp nghị làm gay của chúng ta kết thúc, tớ nhất định sẽ không đem chuyện cậu làm thụ nói ra bên ngoài đâu!” Trương Linh Dật nói ra một câu đầy chính nghĩa lẫm liệt.

Vương Nghiễm Ninh nổi giận trong bụng phát điên không chịu được, nghẹn nửa ngày nói: ”Cậu yên tâm, chờ cho đến khi cậu thua cuộc tôi nhất định đem chuyện cậu làm thụ phát tán khắp trường đại học F, cho cậu nổi tiếng một phen.”

Cả hai người nói chuyện một lúc thì đoạn cuối của con đường đã ở gần trước mắt.

Vì giấc mộng tốt đẹp muốn trở thành công, Vương Nghiễm Ninh thầm hít một hơi khí, điên cuồng chạy tiến lên phía trước.

Khốn rồi! Bất tri bất giác đã chạy một vòng, Trương Linh Dật không cẩn thận để cho Vương Nghiễm Ninh chạy trước mình.

Hắn nhìn Vương Nghiễm Ninh bán mạng chạy ở đằng xa, vội vã mà huy động toàn bộ sức lựa chạy tiến về phía trước

Còn có 50m.. 30m.. 10m..

Thắng lợi đã ở trước mặt, Vương Nghiễm Ninh cơ hồ đang tưởng tượng đến cảnh tượng mình ngửa mặt lên trời cười thật khoái trá trước mặt Trương Linh Dật. Vì hưng phấn quá độ Vương Nghiễm Ninh đã không cẩn thận vung chân trái đá trúng vào chân phải..

”Bẹp” một tiếng, mặt y đã chạm đất.. 

"A a a ——" Bất thình lình xảy ra biến cố ở phía trước, Trương Linh Dật trở tay không kịp.Tuy rằng đã cố gắng ổn định thân thể nhưng vẫn không thể tránh khỏi người Vương Nghiễm Ninh.

Cả thân người cực kì bi thảm đè bẹp lên Vương Nghiễm Ninh.

"A ——" Vương Nghiễm Ninh phát ra tiếng kêu đau kinh thiên động địa.

Trương Linh Dật động thân lăn qua một bên, chịu đựng đau đớn ngồi kế bên lo lắng nhìn Vương Nghiễm Ninh đang vặn vẹo.

”Cậu có sao không?” Trương Linh Dật hỏi.

”Mặt... mặt đau...” giọng nói Vương Nghiễm Ninh mang theo thanh âm có chút run rẫy, hai tay gắt gao che mặt.

”Để tớ xem!” Trương Linh Dật kéo tay Vương Nghiễm Ninh ra, hắn cùng với Vương Nghiễm Ninh đều như nhau, coi trọng nhất là gương mặt. Đương nhiên rõ ràng bị thương ở trên mặt đối với Vương Nghiễm Ninh mà nói khẳng định so với chấn thương cơ thể còn nghiêm trọng hơn, trong lòng hắn có chút gấp gáp.
Nhưng Vương Nghiễm Ninh vẫn gắt gao che mặt, sống chết cũng không chịu đem mặt lộ ra.

”Bây giờ cậu còn cố giữ hình tượng làm gì?” Trương Linh Dật đột nhiên nổi nóng, nhưng vẫn ngoan cố không hơn gì Vương Nghiễm Ninh, hắn muốn xem vết thương của y. Trương Linh Dật lấy hai tay dùng sức kéo tay Vương Nghiễm Ninh xuống.

Sau đó...

"Phốc..." Trương Linh Dật nhịn không được cười ra tiếng, lại bị Vương Nghiễm Ninh liếc mắt u oán trừng một cái, hắn vội vàng thu lại nụ cười.

”Ah’ thì... chúng ta cùng đi phòng y tế.” Trương Linh Dật cố nhịn cười, đè nén âm thanh không phát ra ngoài.

Trên mặt Vương Nghiễm Ninh đều hoàn hảo không có bị thương, nhưng cái mũi của y đã bầm đỏ, còn bị trầy chảy máu.

Vương Nghiễm Ninh mũi rất cao, vết thương lại rõ ràng như vậy, thoạt nhìn có chút buồn cười.

Trương Linh Dật rất muốn cười nhưng bất quá nhìn Vương Nghiễm Ninh mặt mày phát bạo nên đành kìm nén mà không cười nữa: ”Đi thôi, chúng ta đi phòng y tế xử lý một chút.” hắn kéo Vương Nghiễm Ninh, nhưng kết quả Vương Nghiễm Ninh vẫn ngồi bất động.

”Sao vậy ah’?”

Vương Nghiễm Ninh mặt mày méo mó, không tình nguyện đáp: ”Chân bị trật rồi..”

"Khụ khụ!" Trương Linh Dật đỡ trán, vừa nãy chỉ lo nhìn vết thương bị che trên mặt của Vương Nghiễm Ninh. Còn tưởng rằng những chỗ khác của y không làm sao, thật sự là chán sống mà.

”Thua cậu rồi.” Trương Linh Dật vừa nói vừa ngồi xổm, đem lưng quay lại Vương Nghiễm Ninh, ”Nào, tớ chịu mất mát một chút, lên đây đi!”

Vương Nghiễm Ninh nhìn tấm lưng rộng lớn của Trương Linh Dật, nói thật lòng y không muốn yếu thế trước Trương Linh Dật. Nhưng bây giờ không phải lúc so xem ai cường hơn ai, dù sao chân của y cũng đã bị thương..

Cân nhắc qua lại, vẫn để Trương Linh Dật cõng dù trong lòng y có chút không muốn.

”Chết tiệt, cậu nặng quá!” Trương Linh Dật giẫy dụa đứng lên.
”Vớ vẫn, lão tử chiều cao tương đương với ngươi, còn có bốn khối cơ bụng. Đương nhiên phải nặng.” Vương Nghiễm Ninh bĩu môi, biết y nặng mà còn bay đặt làm anh hùng, thật là đáng đời, ”Sao hả, có phải là bây giờ hối hận?”

”Có gì đâu mà hối hận~" Trương Linh Dật thản nhiên nói, "Dù sao đi nữa tớ cũng là tiểu công của cậu, đây là bổn phận của tiểu công nên làm."

”Cậu còn nói được?” Vương Nghiễm Ninh siết chặt bả vai của Trương Linh Dật, đầu đưa ra phía trước, nhắm ngay cái ót của Trương Linh Dật đập một cái, phát ra âm thanh va đập thanh thuý.

"Oa ~ Chết tiệt ~ Cậu muốn mưu sát tiểu công!" Trương Linh Dật đau đến dựng đứng người, lại không có dư tay để xoa lên chỗ bị đánh. Hắn đành dùng sức lắc đầu, thoạt nhìn đặc biệt giống một con cún lắc đầu khi rơi xuống nước.

Vương Nghiễm Ninh nhìn Trương Linh Dật đau đến dựng thẳng người, tâm tình buồn bực cuối cùng cũng tốt lên một chút.

Tại phòng y tế, Vương Nghiễm Ninh trên mũi dán một miếng băng keo cá nhân. Lại nghe vị bác sĩ đang chỉnh lại chân cho y giảng dạy lải nhải nói: ”Các ngươi bây giờ còn trẻ tuổi nên không thấy gì, không biết trân trọng chăm sóc tốt cho cơ thể mình, chờ các ngươi già rồi thì lúc đó hối hận ..."

Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật nghe đến sau gáy toát mồ hôi, lại không dám mở miệng phản bác. Bác sĩ ở phòng y tế của trường đại học F đặt biệt uy quyền. Nếu có người không sợ chết khiêu chiến uy quyền của hắn, đảm bảo kết quả rất thê thảm.

Vất vả đem chân của Vương Nghiễm Ninh chỉnh lại, vị bác sĩ vỗ tay: ”Tốt lắm, ngươi một tuần không nên vận động mạnh.”

Dứt lời hắn liếc nhìn Trương Linh Dật vẫn bình thản đứng đó, mày nhất thời nhíu lại: ”Tay người cũng bị thương sao lại không lên tiếng.” Hắn vừa nói vừa kéo tay phải của Trương Linh Dật. Vương Nghiễm Ninh lúc này mới biết cổ tay của Trương Linh Dật cũng bị trầy da, xanh tím đỏ một mảng lớn, nhìn rất khủng bố.

Thì ra hắn cũng bị thương, nhưng lại không có nói câu nào, còn cõng y đến phòng y tế.  

Vương Nghiễm Ninh trong lòng không rõ tư vị, có chút không được tự nhiên nói: ”Cậu bị thương sao lại không nói?”

Trương Linh Dật ra vẻ không hề gì phất tay nói: ”Ai nha, tớ cũng không có để ý, tớ đây là đại nam nhi khí khái anh dũng cường tráng, cũng không cảm thấy đau... tê... bác sĩ ngươi nhẹ tay một chút, đây là thịt người đó nha...”

”Không phải ngươi cảm thấy không đau sao?” vị bác sĩ lãnh khốc tiếp tục cầm miếng bông bôi đầy thuốc ấn lên cổ tay của Trương Linh Dật, ”Hiện tại ngươi không cảm thấy đau? Ngươi thật giống trẻ con, không đau thì không nhớ giáo huấn.”

”Đau!! đau quá, đau chết đi.. bác sĩ ngươi thủ hạ lưu tình ah’!” Trương Linh Dật sắc mặt trắng bệch, liền cầu xin tha thứ.

Vương Nghiễm Ninh thấy thế liền đứng lên cười trộm.

Từ phòng y tế bước ra, Vương Nghiễm Ninh đi lại có chút khó khăn khập khiễng bước, Trương Linh Dật nhìn y một chút nói: ”Như vậy thôi đi, kế hoạch chơi bóng huỷ bỏ.”

Vương Nghiễm Ninh cũng thấy chuyện hôm nay thật hoang đường, bất đắc dĩ nói: ”Hai ngày nữa tạm nghỉ đi, tôi muốn nghỉ ngơi một chút.” Nói vậy nhưng trên thực tế y muốn suy nghĩ có nên tiếp tục cùng Trương Linh Dật.. giả làm gay nữa hay không.

”vậy được rồi~" Trương Linh Dật ra vẻ không thành vấn đề nhún nhún vai.

________________

Comments

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1