Hiệp nghị 30 ngày làm gay - Chương 18

Hiệp nghị 30 ngày làm gay


Chương thứ 18

Làm gay ngày thứ 14

[  Cùng nhau ngắm sao, khi cảm thấy lạnh liền ôm đối phương vào lòng  ] – phần II

”Phát ngốc gì đó?” Không biết từ lúc nào, Vương Nghiễm Ninh đã chạy tới trước mặt Trương Linh Dật, đưa tay vỗ lên cái đầu bóng lưỡng của hắn một cái, phát ra tiếng giòn vang ”Ba”. Y nói ”Đi thôi!”

Trương Linh Dật lúng ta lúng túng đuổi theo.

Nói đến chỗ thích hợp để ngắm sao ở đại học F, địa điểm chọn lựa đầu tiên hiển nhiên là hồ Nguyệt Lượng.

Ánh sáng chiếu trên mặt hồ trong xanh, sân cỏ bằng phẳng, tầm nhìn rộng lớn.
Nơi này chính là thánh địa của các cặp tình nhân ở đại học F.

Bây giờ là cuối kỳ, lại còn vào mùa đông nên số cặp tình nhân tới nơi này đã giảm bớt. Chỉ còn lại mèo hoang hai ba con, như vậy càng tạo điều kiện thuận lợi cho Vương Nghiễm Ninh và Trương Linh Dật.

Hai người tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Trương Linh Dật sớm đã có chuẩn bị. Hắn lấy ra một túi đồ ăn vặt và bia lon đưa cho Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh khuỷnh tay chống lên đầu gối, cằm đặt lên bàn tay, nghiêng đầu nhìn qua Trương Linh Dật: ”Cứ ngồi như thế này hết tối sao?”
”Ừ.”  Trong lòng Trương Linh Dật đầy phức tạp, hắn vẫn còn đang suy nghĩ chuyện phiền muộn, nên không chú ý đến lời nói của Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh thấy Trương Linh Dật thần sắc lơ đãng không tập trung, khiến y không khỏi ngạc nhiên một chút. Theo lý thuyết, hắn bình thường luôn linh động với chuyện làm gay này, cực kì hăm hở tích cực mới đúng chứ. 

”Cậu đang suy nghĩ gì vậy?” Vương Nghiễm Ninh đẩy đẩy Trương Linh Dật một cái.

Trương Linh Dật nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, nhìn qua Vương Nghiễm Ninh, nhất thời có chút chột dạ, cười ha ha nói:”Không có, tớ chỉ đang nghĩ vài ngôi sao đã xuất hiện rồi?”

Vương Nghiễm Ninh khóe miệng co rút, nhìn một bầu trời tối như mực: ”Cậu thật sự không muốn ngắm sao phải không?”

Thành phố hiện đại bây giờ đều ô nhiễm, ánh sáng cũng tổn hại nghiêm trọng. Ngày thường đừng nói là sao, ngay cả mặt trăng cũng mờ nữa là. Vương Nghiễm Ninh nhớ rõ, từ khi y bắt đầu đi học ở thành phố G, cũng đã không còn nhìn thấy sao nữa. 

”Chuyện đó đương nhiên, chúng ta tới đây không phải để ngắm sao ah’!” Trương Linh Dật khui ra một lon bia đưa cho Vương Nghiễm Ninh.

Vương Nghiễm Ninh cầm lấy, uống một hớp, ngước đầu nhìn lên bầu trời: ”Ở thành phố không nhìn thấy sao đâu, nếu muốn ngắm sao thì hẳn là nên về nông thôn.”

Trương Linh Dật là người sinh ra ở thành phố G, hắn chưa bao giờ được nhìn thấy bầu trời đầy sao, nghe y nói có chút hiếu kỳ hỏi: ”Ở nông thôn thật có thể thấy nhiều sao?”

Vương Nghiễm Ninh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: ”Đúng vậy ah’, quê nhà của tôi bên kia có thể nhìn thấy rất nhiều sao. Nếu cậu muốn ngắm sao, chờ khi nào có kì nghỉ sẽ dẫn cậu đi.”

”Được!” Trương Linh Dật vui vẻ ra mặt, cầm lon bia hướng phía y quơ quơ,”Đến, cụng ly nào.”

Vương Nghiễm Ninh không ý kiến gì cùng hắn cụng lon bia.
Ánh trăng đã bắt đầu sáng ngời giữ bầu trời, xung quanh được điểm thêm một hai ngôi sao sáng. Trừ nơi đó ra, cả bầu trời đều tối mù mịt, cũng không còn thấy ánh sáng nào khác.

”Wow, sao!” Trương Linh Dật chỉ lên bầu trời, giọng nói khoa trương cảm thán, ”Thật là đẹp!”

Vương Nghiễm Ninh thấy bộ dạng ngu ngốc của Trương Linh Dật, liền cầm lon bia lạnh như băng áp lên mặt hắn.

”Ối!! Mẹ nó, lạnh chết tớ!!” Trương Linh Dật vội vàng đẩy tay Vương Nghiễm Ninh ra, ”Thụ thụ, có phải em đang khiêu khích anh không!” Hắn vừa nói xong liền lao tới bả vai của Vương Nghiễm Ninh, đem y khóa chặt trong lòng ngực, tay cầm lon bia mạnh mẽ ấn lên cổ y.

”Mẹ nó!” Vương Nghiễm Ninh bị Trương Linh Dật giữ chặt, muốn nhúc nhích cũng không được. Trên cổ truyền đến cảm giác lạnh lẽo làm y phát run một hồi. Nhưng tay chân chỉ có thể múa may loạn xạ, giãy giụa như cá sắp chết.

Trương Linh Dật trêu chọc Vương Nghiễm Ninh cực kì vui vẻ, ”Ha ha” cười lớn một trận mới chịu buông tay. Nhưng ngay lập tức lại bị Vương Nghiễm Ninh bất ngờ nhào đến đẩy ngã trên mặt đất. (lời tác giả: a~ đây là một tư thế rất đứng đắn xin đừng hiểu sai, mặt nghiêm túc! *lời của editor: .... nếu như thật đứng đắn cần gì nhắc nhở ah’ =_=||*) 

Vương hot boy thân hình cao lớn, cả người dùng chiêu thức ’’Thái sơn áp đỉnh” ngồi lên đùi của Trương Linh Dật. *ta nghĩ ngồi ở thắt lưng đúng hơn đùi *cười bỉ* nhưng tác giả bảo đùi nên đành chịu =)))*  

” Hừ hừ ~” Vương Nghiễm Ninh híp nửa con mắt, vẻ mặt như ý cười gian, ”Trương Linh Dật, chịu chết đi!” Vừa nói xong, một tay kéo áo của Trương Linh Dật lên, lộ ra cơ bụng sáu múi trong truyền thuyết. Một tay khác cầm lấy lon bia, mạnh mẽ nhắm ngay cơ bụng của hắn ấn lên.

"Tê ——" Trương Linh Dật quả nhiên cả khuôn mặt đều nhăn lại, kêu to, "Tớ nhận thua tớ nhận thua!"

Lần đầu tiên Trương Linh Dật nói ra hai chữ nhận thua trong một cuộc giằng co giữa hai người. Vương Nghiễm Ninh hết sức đắc ý, một bên cầm lấy lon bia dời đi, một bên cười đến nghiêng ngả quay cuồng. Nhưng Vương Nghiễm Ninh không hề chú ý đến sắc mặt vô cùng lúng tung của Trương Linh Dật, khi bị cả người y ngồi lên.

”Được rồi được rồi.” Trương Linh Dật thu lại sắc mặt quái dị, làm bộ như không có việc gì. Hắn đẩy Vương Nghiễm Ninh ra, tiếp tục nằm trên mặt đất giả chết, ”Ngắm sao đi ah’.”

Vương Nghiễm Ninh cũng vì vậy nằm bên cạnh hắn, nhìn lên bầu trời. Bụng cùng ngực vì mới cười to nên kịch liệt phập phồng, nhưng trong lòng lại khó bình tĩnh trở lại.

Chuyện vô câu vô thúc[1], cảm giác phóng túng cười to thật như lâu rồi không có trải qua.

[1]Vô câu vô thúc chỉ ý tự do tự tại, không bị quản thúc.

Sự vui vẻ của đời người thường đến từ những điều đơn giản. Nhưng từ khi trưởng thành, lòng người đã bắt đầu trở nên phức tạp, những điều vui vẻ hầu hết đều pha lẫn tạp chất, nụ cười trên mặt cũng đã không còn thuần túy như trước nữa.

Vương Nghiễm Ninh trong lòng đã bình tĩnh lại, không nhịn được nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trương Linh Dật, người vừa đem đến cho y cái cảm giác đơn thuần vừa nãy. Nhưng y lại thấy Trương Linh Dật si ngốc nhìn bầu trời, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đến cả áo vẫn còn cuốn trên ngực, chưa kéo xuống.
Đúng không sợ lạnh! Vương Nghiễm Ninh liếc mắt, đưa tay đến gần kéo áo giúp Trương Linh Dật. Nhưng lại đổi lấy phản ứng kịch liệt của hắn.

”Cậu làm gì thế?” Trương Linh Dật căng thẳng thần kinh hỏi, vẻ mặt có chút bối rối.

”Cậu tài cán lắm sao?” Vương Nghiễm Ninh khóe miệng co giật, cánh tay vương ra giữa không trung, tiến không được mà lui cũng không xong. Dứt khoát gãi lên đầu tóc ngắn mềm như nhung của mình, ”Tớ chỉ là muốn giúp cậu kéo quần áo một chút thôi.”

Trương Linh Dật lúc này mới chú ý tới áo của hắn vẫn chưa có kéo xuống. Hắn đưa tay kéo áo nói: ”Ah’..xin lỗi, cảm ơn!”

”Cậu đang suy nghĩ gì mà mất hồn vậy?” Vương Nghiễm Ninh hỏi, không trách được y nghi ngờ. Trương Linh Dật là kẻ thần kinh thô to, rất ít khi thấy vẻ mặt hắn tập trung suy nghĩ như vậy.

Trương Linh Dật không trả lời vấn đề của Vương Nghiễm Ninh, hắn nghiêng đầu nhìn y. Trong đôi mắt hàm chứa một cảm xúc không rõ ràng.

”Sao vậy?” Vương Nghiễm Ninh bị hắn nhìn như vậy cả người phát lạnh.

”Tớ lạnh!” Trương Linh Dật kêu to một tiếng, úp sấp cả người lên ngực Vương Nghiễm Ninh, ”Thụ thụ, mau ôm chặt lấy anh đi!”

Vương Nghiễm Ninh: ”...”

”Thụ thụ, mau ôm anh đi ah’!” Trương Linh Dật vừa nói, hai tay vừa ôm chặt lấy bờ vai của Vương Nghiễm Ninh không chịu buông, ”Không phải đã nói, lúc cảm thấy lạnh liền ôm anh vào trong lòng sao!”

Thật là thua hắn!..

Vương Nghiễm Ninh im lặng, gương mặt đông cứng nghẹt thở. Mặc dù rất muốn đem Trương Linh Dật đạp một phát rơi xuống hồ. Nhưng nhìn bộ dạng hắn hăng hái bừng bừng như vậy, cuối cùng y chỉ đành chấp nhận lãnh mệnh mà vòng tay ôm lấy lưng hắn.

Ngực hai người dán chung một chỗ, đêm trăng sáng mông lung, ánh sao thưa thớt cùng ánh trăng chiếu bên bờ hồ. Đêm đông rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Trương Linh Dật và Vương Nghiễm Ninh cơ hồ đều có thể nghe thấy nhịp tim đang đập của nhau.    

Ở nơi này ban đêm đặc biệt yên tĩnh.

Thẳng đến khi hai người trở về phòng ký túc xá của riêng mình. Trương Linh Dật mới gỡ xuống vẻ mặt ngụy trang cả một buổi tối, lộ ra gương mặt ảo não cùng lúng túng.

Cơ thể mặc dù đã trầm tĩnh lại, nhưng bắp đùi hắn vẫn y như cũ, có thể nhớ rõ ràng cảm giác lúc Vương Nghiễm Ninh ngồi ở phía trên.

Khi đó Vương Nghiễm Ninh chỉ lo cầm lon bia lạnh ấn hắn, nên đã không chú ý tới bộ vị nhạy cảm của hai người dán chung một chỗ. Cũng bởi vì cả hai đùa giỡn mà mật thiết cạ lên.

Vốn tư thế chơi đùa kia đối với con trai rất thường gặp. Trương Linh Dật trước kia cũng hay đem đám bạn đè xuống đánh, trên cơ bản không cảm thấy tư thế kia có vấn đề gì.

Nhưng tối hôm nay không biết tại sao, lúc Vương Nghiễm Ninh ngồi ở trên đùi của hắn. Hắn lại cảm giác được bộ vị nơi nào đó lặng lẽ hóa cầm thú!
Bên ngoài lúng túng sợ bị Vương Nghiễm Ninh phát hiện, hắn không thể làm gì khác hơn là vội vàng nhận thua. Đem Vương Nghiễm Ninh đẩy ra, sau đó dùng thời gian rất lâu mới dừng lại được xao động.

Trương Linh Dật cảm thấy mình thật là một kẻ mặt người dạ thú. Hắn biết Vương Nghiễm Ninh trong khoảng thời gian này vẫn luôn tha thứ cùng nhẫn nhịn hắn. Mà chút ít nhẫn nhịn đó đã khiến cho hắn xem Vương Nghiễm Ninh thành bạn tốt ở trong lòng.

Nhưng bây giờ hắn lại...

Thật không phải là người ah’!

Trương Linh Dật ảo não vỗ trán một cái. Nhất định là vì thời gian này hắn quá bận rộn, nên tiểu huynh đệ lâu ngày không được giải phóng. Hắn đã sơ sót chuyện cần làm, mới dẫn đến lửa nhiệt tràn đầy, ngay cả đùa giỡn với con trai cũng không nhịn được.

Thật là quá không nên.

Trương Linh Dật che mặt trốn trong phòng tắm, bắt đầu tự an ủi huynh đệ hạn hán lâu ngày của mình.

Nhưng không biết tại sao, trong đầu hắn lại không thể tự chủ được hiện lên gương mặt đẹp trai của Vương Nghiễm Ninh..

Y đang ngồi trên đùi hắn, môi nở ra một nụ cười ha ha..

Còn hắn đang gục lên lồng ngực của y, cảm nhận được ấm áp cùng tiếng tim đập..

Quả thực là điên rồi!

Trương Linh Dật vừa để cho tiểu huynh đệ mình phóng thích đi ra, vừa hung hăng khinh bỉ mình.

Nhưng trên thực tế, Vương Nghiễm Ninh so sánh với Trương Linh Dật cũng không bình tĩnh bao nhiêu.

Y lúc này đang ở trong phòng ký túc xá, điên cuồng tìm kiếm trên baidu —— thẳng nam có thể biến thành đồng tính luyến ái hay không?

Biến thành đồng tính luyến ái sẽ có những dấu hiệu gì?

Thẳng nam ở tình huống nào sẽ sinh ra phản ứng với đồng tính?

...

Và những chủ đề tương tự như vậy.

Không có sai, mặc dù lúc nãy ở chung với Trương Linh Dật, Vương hot boy thoạt nhìn vô cùng bình thường. Nhưng trên thực tế, phản ứng sinh lý không bình thường của y đã làm cho y sâu sắc hoang mang.

Đẩy ngã Trương Linh Dật chẳng qua là động tác ngoài ý muốn. Lúc nãy cưỡi lên người Trương Linh Dật cũng chỉ là đùa giỡn bình thường của mấy đứa con trai. Nhưng khi nửa dưới của hai người dán chung ở một chỗ, Vương Nghiễm Ninh lại cảm thấy thân thể mình có chút khác thường.

Run rẩy, mang theo khoái cảm khó có thể nói ra!

Cái cảm giác da đầu tê dại này chỉ có thể phát sinh ở trong mộng. Bởi vì lúng túng nên Vương Nghiễm Ninh đã chọn lựa làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi Trương Linh Dật nhào tới ôm chặt y, lúc hai người lồng ngực kề sát nhau. Y rõ ràng đã nghe được tiếng tim mình điên cuồng nhảy lên.

Trong lúc đó, y biết mình hẳn là nên đẩy Trương Linh Dật ra. Nhưng sau đó thân thể lại vô thức ôm hắn..

Vương Nghiễm Ninh ảo não chà mặt.

Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?

Dù biết rõ là sai lầm nhưng vẫn thực tủy biết vị[2] không chịu dừng lại?

[2] ăn một lần là nghiền.

Trên Baidu đều là những chủ đề loạn thất bát tao, Vương Nghiễm Ninh không tìm được thông tin nào hữu dụng, dứt khoát lên giường ngủ thật sớm.

Tôn Tư Dương vừa về tới phòng ký túc xá liền thấy Vương Nghiễm Ninh nằm ở trên giường, lộn đầu ra bên ngoài, vẻ mặt như đưa đám.

”Nghiễm Ninh, cậu làm sao vậy?” Tôn Tư Dương kinh hoảng hỏi.

”Không có chuyện gì.” Vương Nghiễm Ninh đưa đầu nằm lại giường, tiếp tục tìm một tư thế dễ chịu ngủ. Đúng vậy, từ lúc lên giường nằm cho đến bây giờ đã là hai tiếng đồng hồ rồi. Y vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ bi thương mình có thể biến thành đồng tính luyến ái, nên không có cách nào ngủ được. 

”Cậu hôm nay sao lại đi ngủ sớm vậy?” Tôn Tư Dương nói, Vương Nghiễm Ninh bình thường đi học rất chăm chỉ nghiêm túc, cuối kỳ ôn tập cũng tương đối khuya. Giờ này những người khác vẫn còn chưa trở về ký túc xá mà y đã lên giường ngủ, chuyện này rất hiếm thấy.

”Có lẽ vì bây giờ là mùa đông!” Vương Nghiễm Ninh nhìn trần nhà. Ừ, y bây giờ thật muốn mình giống như động vật máu lạnh, như vậy có thể ngay lập tức đi ngủ đông, thế thì tốt quá rồi.

”Aizz.. cậu thì tốt rồi.” Tôn Tư Dương một bên xếp quần áo, một bên cảm khái, ”Tớ nghe lớp trưởng nói, danh sách sinh viên đi Đài Loan trao đổi du học đã được định rồi, giáo viên phụ đạo đề cử cậu nha!”

”A?” Vương Nghiễm Ninh vẫn còn đang ngẩn người, chợt nghe được tin tức quan trọng như vậy nhất thời không có kịp phản ứng.

Tôn Tư Dương vẻ mặt ngạc nhiên: ”Cậu vẫn chưa biết sao?”

Vương Nghiễm Ninh vẻ mặt dại ra: ”Không có ai nói với tớ.”

Tôn Tư Dương nói: ”Tớ nghe lớp trưởng nói, hắn xế chiều nay đi đến chỗ giáo viên phụ đạo nhận tài liệu. Vừa đúng lúc thấy được bản danh sách sinh viên được đi trao đổi du học. Danh sách đề cử của khoa chúng ta chính là cậu nha. Hiện tại chỉ còn chờ viện trưởng bên kia phê duyệt thôi.” Hắn vừa nói vừa nhíu mày: ”Chúc mừng cậu, phê duyệt xong nhớ mời tớ đi ăn cơm.”

”Được ah’!” Vương Nghiễm Ninh sảng khoái đồng ý, nhưng bên trong lại không phấn khởi như mong đợi.

Đại học F nổi tiếng là đại học có dự án du học ở Đài Loan dành cho các sinh viên. Kì hạn du học là một năm, bởi vậy nên danh sách có rất ít người. Có thể được đi trao đổi du học căn bản cũng giống như đạt được giải hạng nhất của học bổng.

Bởi vì chi phí đi du học được chính phủ tài trợ, nên dự án này được rất nhiều sinh viên ở đại học F cạnh tranh nhau để giành được.

Vì bản danh sách này, Vương Nghiễm Ninh cũng đã phải tranh thủ rất lâu. Các trường đại học ở Đài Loan đối với nghề nghiệp của bọn họ trên cả tốt, y cũng rất muốn đi.

Đáng lẽ y hẳn phải rất vui vẻ…

Vương Nghiễm Ninh lúc này lặng lẽ thở dài một hơi.


__________________________

Comments

Popular posts from this blog

[Mục lục] Hổ Phụ (Hoàn)

[Mục lục] Bẻ cong anh chàng quân nhân

Bẻ cong anh chàng quân nhân - Chương 1